Tâm sự nữ chiến binh Ukraina trên chiến trường miền Đông

The Guardian (Anh) vừa có bài viết về những người phụ nữ đang trực tiếp chiến đấu chống ly khai ở miền Đông Ukraine. Dù không hy vọng thỏa thuận ngừng bắn sẽ có hiệu quả nhưng họ vẫn mơ ước hòa bình.

Mama Tanya

Đây không phải là cuộc chiến đầu tiên của Mama Tanya. Trong những năm 1990, cô sống cùng chồng ở Azerbaijan và làm bác sĩ trong suốt cuộc xung đột Nagorno-Karabakh. Với kinh nghiệm đó và tinh thần dân tộc, cô đã tình nguyện tham gia cuộc chiến ở miền Đông Ukraine với vai trò cấp cứu và đưa những thương binh ra khỏi chiến trường.

Vừa lấy một điếu thuốc, cô vừa nói: “Tôi chiến đấu cho tự do và sự toàn vẹn lãnh thổ của đất nước tôi. Đây là đất của chúng tôi. Chúng tôi không phải là những kẻ xâm lược. Chúng tôi đang bảo vệ lãnh thổ của mình”.

Cô cho biết đã bị thương trên chiến trường, bị bắt làm tù binh và bị đánh đập. Tuy vậy, cô vẫn quyết định tiếp tục chiến đấu.

Cô nói: “Các cuộc pháo kích ở đây thật đáng sợ. Tôi luôn là đầu tiên chạy xuống hầm và gọi tất cả những người khác chạy theo. Sẽ thật ngớ ngẩn nếu để bị chết khi đang ở gần một cái hầm. Chết trên chiến trường, khi nhìn thấy kẻ thù, mới đáng”.

Theo Mama Tanya, điều khó khăn nhất trên chiến trường là bị mất đi những đồng đội.

Cô nói: “Tôi yêu mến tất cả bọn họ, những chàng trai trẻ. Tôi luôn tự hỏi Chúa rằng tại sao họ lại đến đây”.

Giống như rất nhiều tình nguyện viên trong tiểu đoàn Aidar, Mama Tanya không tin vào thỏa thuận ngừng bắn Minsk 2.0 mới được kí kết gần đây.

Cô nói: “Các đoàn xe nhân đạo mới từ Nga vẫn cứ đến đây. Chúng tôi đang sẵn sàng đợi “món quà” từ Cộng hòa Luhansk tự xưng. Chúng tôi không biết chính xác họ sẽ tấn công như thế nào?”.

Cô kể: “Chúng tôi giống như một gia đình lớn. Cuộc chiến này sớm hay muộn cũng kết thúc. Khi nghĩ về việc sẽ làm gì sau đó, tôi đã đùa rằng, chúng tôi sẽ cùng nhau tới Iraq”.

Vitaminka

Mặc dù sống trong vùng chiến sự nhưng đối với Vitaminka, 24 tuổi, vấn đề lớn nhất là bạn trai không chịu nói chuyện với cô.

Vitaminka

Vitaminka

Cô gái trẻ nói: “Anh ta đã tham chiến trước mà không có tôi. Anh ta đi và nói tôi hãy đợi ở Kiev. Tôi đã làm như vậy. Nhưng anh ta biến mất tận 2 tháng và tôi phát hiện ra anh ta đã tình nguyện tham gia chiến đấu”. Chính vì vậy mà cô cũng tham chiến.

Khi cuộc chiến căng thảng vào mùa hè năm ngoái, bạn trai Vitaminka đã khuyên cô trở về nhà, nhưng thay vào đó, cô lại xin gia nhập tiểu đoàn Aidar để trực tiếp chiến đấu”.

Cô cho hay: “Tôi thấy khó chịu nhất là trong khi những anh em của tôi đang hy sinh ở đây thì những người khác lại đang sống sung sướng xa xỉ. Họ lái những chiếc xe đẹp, mua những quần áo đắt tiền hoặc những đôi giày với giá 200 đến 300 USD. Đó là lý do tại sao nhiều người từ chiến trường về nghỉ phép lại thường ẩu đả với một ai đó”.

Vitaminka dũng cảm khẳng định cô không sợ chiến trường nhưng cô sợ phải chờ đợi một thứ không rõ ràng.

Sau chiến tranh, Vitaminka hy vọng sẽ kết hôn và sinh con. Cô muốn trở thành một bác sĩ tâm lý.

Cô đặt câu hỏi: “Làm sao có thể giúp mọi người vượt qua những tác động tâm lý chiến tranh, nếu tôi chưa từng được trải nghiệm. Có rất nhiều nỗi đau. Nó đến rất thường xuyên. Do đó, người ta cảm nhận những niềm vui một cách sâu sắc hơn”.

Anaconda

Anaconda đã được một chỉ huy đơn vị đặt cho biệt danh có nghĩa là “một loại rắn lớn” này bởi cô có một tầm vóc cao lớn và mạnh mẽ. Cô mới chỉ có 19 tuổi. Mẹ cô rất lo lắng và gọi điện cho cô nhiều lần trong ngày, thỉnh thoảng cả vào lúc cô đang chiến đấu. Cô bé nói sẽ cố gắng trả lời điện thoại ngay vì bà sẽ không ngừng gọi cho đến khi cô bắt máy.

Anaconda

Anaconda

Anaconda nói: “Lúc đầu mẹ tôi luôn bảo con gái không nên tham gia chiến đấu. Nhưng giờ bà đã buộc phải chấp nhận sự lựa chọn của tôi. Nếu còn sống, bố tôi chắc chắn cũng làm như thế. Giờ ông ấy có thể tự hào về tôi”.

Trước kia cô phục vụ gần thị trấn Debaltseve nhưng sau đó quyết định chuyển đến tiểu đoàn tình nguyện viên Aidar cùng với một số người bạn.

Anaconda kể: “Tôi từng làm y tá tại một bệnh viện quân đội Kiev. Tôi không thể tiếp tục nhìn mọi người đang chết dần và ngồi yên ở đó nữa. Đây là đất nước và đồng bào của tôi. Thật đau đớn khi nhìn thấy những người ở cả hai chiến tuyến và thường dân chết trong cuộc xung đột. Tôi muốn cuộc chiến sớm kết thúc”.

Cô cho biết, phụ nữ tham gia chiến đấu được đối xử rất tốt: “Mọi người đều rất tốt bụng. Vấn đề duy nhất đối với phụ nữ là tìm phòng thay đồ”.

Viktoria

Tại một nghĩa trang nhỏ ở ngoại ô Starobilsk có khoảng 30 ngôi mộ đều ghi “Anh hùng Ukraine tạm thời chưa xác định được danh tính”.

Viktoria.

Viktoria.

Đi bộ dọc theo các ngôi mộ, Viktoria luôn miệng kể về nhưng người lính vô danh này, những người cô chưa bao giờ gặp khi họ còn sống. Cô gái 22 tuổi cho biết đã được chuyển đến Starobilsk vì bị thương trong lúc chiến đấu với ly khai.

Sau khi bình phục, Viktoria làm nhiệm vụ chôn cất các chiến binh thiệt mạng. Trước khi chôn cất họ, cô sẽ chuyển các thi thể đến nhà xác để lấy mẫu xét nghiệm DNA. Cô điền vào các giấy tờ cần thiết và gửi các mẫu DNA tới Kiev với hy vọng tìm được gia đình của họ. Sau đó, cô đặt quan tài. Nếu xác định được thân nhân, cô sẽ liên lạc với họ để tổ chức tang lễ.

Vikroria nhớ lại: “Tôi đã từng nói chuyện với vợ của một người lính được chôn trong nghĩa trang này. Cô ấy quá đau khổ, không tin chồng của mình đã chết và không đồng ý chôn cất anh ấy”.

Viktoria cho biết, dù công việc chính là ở nhà xác nhưng cô thường xuyên tranh thủ thời gian rảnh để đi ra chiến trường.

Cô nói: “Nếu tôi không đi ra chiến trường ít nhất một lần một tuần thì tôi sẽ phát điên mất. Tôi đã từng tham gia chiến đấu và luôn có mặt trên chiến trường. Nhưng giờ chỉ huy không cho phép tôi ra chiến trường thường xuyên. Họ sợ tôi sẽ chết ở đó”.

Cô nhớ lại: “Chúng tôi đã chôn rất nhiều người tốt. Có những cậu bé chỉ mới 18,19 tuổi”. Cô chỉ trích những người đã đào ngũ.

Cô đã từng tin rằng mình đang bảo vệ đất nước nhưng giờ cô cảm thấy không chắc chắn về điều đó. Tuy vậy, cô cũng không thể bỏ nơi đây mà đi.

Cô cho hay: “Tôi có thể đi đâu. Họ cần tôi. Có lần tôi về nhà nghỉ phép. Lần đầu tiên trong năm, tôi mặc váy và đi đến hộp đêm. Lúc 5 giờ sáng, tôi nhận được một cuộc gọi. Họ nói có một binh sĩ thiệt mạng. Tôi đã phải hướng dẫn họ cả ngày qua điện thoại”.

Trong khi đó, tình hình ở miền Đông Ukraine dù có những dấu hiệu giảm căng thẳng kể từ khi lệnh ngừng bắn Minsk 2.0 được kí kết nhưng không ai có thể khẳng định cuộc chiến sẽ sớm kết thúc. Trong diễn biến mới nhất, hôm 5/3, 300 sĩ quan Mỹ được điều động đã có mặt ở Ukraine để huấn luyện cho quân đội chính phủ.

Nội dung được thực hiện dựa trên tham khảo nguồn tin từ The Guardian, tờ báo thông tin đời sống xã hội có lượng bạn đọc đông đảo của Anh.

Hùng Thái (infonet)


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề