Quê người quan họ… (thơ Thương Giang)

Hoa xoan rụng tím đầy thềm
Không gian tỏa ánh trăng đêm
Dìu dịu.
Em vụng về vá víu.
Nỗi nhớ thương một người…
Bởi miếng trầu hay câu hát lý lơi.
Mà suốt đời khôn nguôi trăn trở…
Anh biết không ?Em như người mắc nợ.
Lời hẹn thề vẫn còn đó xanh nguyên…

Anh qua sông Cầu mùa nước lên,
Chòng chành nghe câu hát,
Có cả tiếng động cơ xà lan chở cát,
Cùng tiếng mái chèo khua ràn rạt trên sông…
Hư ảo,bềnh bồng,
Đêm trăng miền quan họ.
Hương cau hương bưởi bay cùng gió,
Vấn vít lòng anh.
Yếm đào mỏng manh,
Hờ hừng ôm lưng thon cô thôn nữ.
Mắt lá răm thoáng buồn tư lự
Níu chân ai đi , ở…dùng dằng….

Miền trung du
Lảng bảng sương giăng.
Đêm trăng tựa bức tranh thủy mặc.
Chiếc cầu cong vắt ngang qua sông bắc,
Nơi hẹn hò những nữ sắc nam thanh…
Nghiêng câu thơ mắc nhớ chòng chành
Khúc “Mười thương”* cắt vành trăng khuyết.
Để bây giờ cứ da diết gọi :”Người ơi…!”

Thương Giang


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề