Gió đông về

Gió đông về, trời sao lạ quá
Hết mưa giông, rồi đến nắng vàng
Bình minh lên rồi đến chiều tàn
Hình bóng ai lan dần trong trí nhớ

Gió đông về, lòng ta thấy lạ
Bớt cô đơn, và bớt hồn nhiên
Cứ mỗi chiều, sớm tối triền miên
Hình bóng ấy an nhiên trong nỗi nhớ.

Gió đông về, người sao là lạ
Biết đăm chiêu, và biết trầm tư
Và con tim biết rung động rồi ư?
Vì hình bóng ai vô tư trong niềm nhớ.

Gió đông về, người ta cũng lạ
Biết quan tâm và biết mỉm cười
Biết làm em hạnh phúc khôn nguôi
Để ngủ vùi trong niềm thương nỗi nhớ.

Gió đông về, nhìn ai cũng lạ
Nét mặt vui tươi, nụ cười hạnh phúc
Với nỗi nhớ và niềm thương cần chăm chút
Ta biết mình là hạnh phúc của nhau.

Sưu tầm


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề