Âm điệu chẳng ràng buộc bởi khuân mẫu thơ.
Mà hồn thơ lắng đọng một giấc mơ dĩ vãng…
Xưa phố cổ một chiều mây lãng đãng.
Hoàng hôn ngậm buồn trút quyên lãng vào sâu.
Tháng bảy trời mưa không ngớt những giọt sầu.
Ôi..!nước mắt ông bà Ngâu sao nhiều thế?
Vương vấn ại mà tiếng yêu em không thể.
Thốt một lời “Yêu” như thế có hay không.
Thương những giọt sương lăn trên búi cỏ hồng.
Lòng xót lặng mối tình nồng trong dĩ vãng.
Rồi bình minh bầu trời vương đầy nắng.
Ái ân nhạt nhòa đêm khuya vắng còn đâu.
Thời gian trôi mau ai dễ chóng quên sầu.
Nỗi nhớ thương chôn theo mầu năm tháng.
Mối tình xưa dìm chết trong câm lặng.
Để bây giờ sâu lắng mãi hồn thơ.
Hà Năm
Gửi Trần Hoàng Trung Quân (Hồ Gươm Xưa)
Bài liên quan
Trả lời