Đồng hương (Thơ)

Tình cờ gặp em trên đường phố Maxcơva
Cô gái Hà Nội
Mái tóc đen huyền, vóc người nhỏ nhắn
Giữa bao màu da – trắng, đen, nâu sẫm…
Màu da em rực sắc nắng hồng.

Tôi người miền Nam
Giọng nói bao đời sai chính tả
Ngỡ ngàng đôi từ lạ
Hai đứa cùng cười, dịch sang tiếng Nga…

Mắt em nhìn gợi nhớ một trời xa
Phố nhỏ êm đềm, chút thân tình ấm áp
Sắc hoàng hôn quê tôi tím ngắt
Màu mắt em cũng tím một vùng chiều.

Tôi với em không là đồng hương
(Hai chữ ấy người ngoài kia thường gọi)
Một đứa ở trong này xa tít
Đứa ở ngoài kia, gần cuối đường tàu.

Tình cờ gặp nhau nơi xứ lạ quê người
Tôi gọi em là đồng hương
(Thực ra đó chỉ là cái cớ)
Hai người Việt Nam giữa bao màu da lạ
Dễ nhận ra nhau trong tấp nập dòng người.

Em về phương Nam
Thành phố rực ánh mặt trời
Tôi về miền Tây
Đất Bạch Nga đang thu vàng rực lá.

Matxcơva nơi vô tình hội ngộ
Bỗng trở thành điểm hẹn năm sau.

Nguyễn Hữu Long (VnExpress)


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề