Dong đất xấu

Trong vô số những bí ẩn tâm linh, tôi cho rằng thế đất nơi mình ở và sinh sống có ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ, đời sống, đường công danh sự nghiệp.

Tôi có bà dì họ xa, ngày con gái dì khỏe mạnh bình thường. Lấy một người đàn ông vợ chết trẻ ở làng bên.

U tôi kể, không hiểu vì sao dì lấy chồng được mấy tháng thì bốc ngộ. Cứ thế, cuộc đời dì sống trong nghèo túng và nửa tỉnh nửa điên.

Từ khi tôi còn rất bé cứ thấy cảnh dì điên ngộ thì sợ hãi lắm, chẳng bao giờ dám đến nhà dì.

Nhưng một lần có việc phải ghé qua thăm. Vừa bước chân qua cửa cảm giác ớn lạnh sau gáy, an toạ trên bộ bàn ghế cũ kĩ và nhấp xong ngụm nước ông chú mời tôi mới kịp nhìn lên. Ngay chính giữa cửa ra vào là tấm ảnh bà vợ cả đã mất. Không hiểu tại làm sao, năm ấy tôi gần ba mươi tuổi, tức là người đàn bà trong bức ảnh kia đã mất trên ba mươi năm mà ánh mắt có hồn đến thế. Mỗi bước tôi đi là ánh mắt cứ dõi theo tôi. Tôi thấy mình ớn lạnh và sợ hãi. Chẳng hiểu sao lúc ấy tôi nghĩ, bà dì tôi điên không phải không có lý do.

Ngôi nhà, mảnh vườn, không hiểu sao nó đang ở giữa làng quê, bên cạnh là láng giềng chòm xóm mà tôi cứ thấy mảnh đất không đầu cuối, thừa thẹo và hoăng vắng kì lạ.

Ngày tôi còn rất nhỏ, bác chị gái U tôi cũng bốc ngộ sau biến cố chồng bác mất. U tôi bảo cái dong đất chi chòm nhà bác ở đáng sợ lắm. Nó độc và sống trên mảnh đất ấy như chung sống trước cánh cửa của quỉ.

Làng quê ẩn chứa trong lòng nó bao nhiêu điều kì bí. Trong một buổi sáng mùa đông mưa gió. Tôi về dự lễ sang áo cho bà bác ấy. Tiện thể trong nỗi tò mò đeo đuổi suốt dọc đời mình, tôi lang thang dọc theo những con ngõ của khu đất ấy.

Mưa lây phây, trời thầm thĩ thật, tôi bước vào một con ngõ ẩm thẫm. Giật mình vì cảnh hoang sơ tiêu điều, chưa kịp định hướng thì thấy người đàn ông ngồi trước túp lều, không thể định được đó là gian bếp, là cái chuồng heo, tôi cũng không thể định được tuổi của người đàn ông và chiếc áo khoác trên người bác ấy.

Người đàn ông cũ ẩm từ khuôn mặt đến tận đôi bàn chân đang ngồi trước một bầy chó con và con chó mẹ đến gầy và nhếch nhác. Lâu lắm rồi không được gặp cái cảm giác bi ai như thế trong lòng mình…

Bao nhiêu năm trong cuộc đời, tôi vẫn dõi theo những điều bí ẩn về câu chuyện dong đất nhà bác tôi qua nhời u kể.

Thật là sợ hãi. Một chòm có tới ba bếp toàn nhà trù phú, các bác đều sắc sảo giỏi giang trong đó có bác rể tôi thì đều có những cái chết bất đắc kì tử một cách đáng sợ trên dải đất này.

U tôi kể, bác gái tôi lấy chồng con cụ Hương Lĩnh, một nhà giàu có trong vùng. Bác gái tôi vừa lấy được ít ngày thì bà chị dâu của bác ở cùng dong đất nhưng nhà bên cạnh. Buổi sáng dậy tự dưng ú ớ ngã vật xuống rồi bán thân bất toại suốt đời.

Bác rể tôi, đẹp người và đỗ đạt, năm bác ba lăm tuổi, một đêm đang nằm ngủ tự dưng hộc lên mấy tiếng rồi vãi đái ra mà chết.

Ngày bao cấp cuộc sống vất vả cơ hàn lắm. Vật vã để kiếm miếng cơm độn và manh áo vá giữa cái làng quê nghèo khó còn khó, cái đói cái rét liền kề và thường trực hơn cái chết, gần hơn sự sợ hãi tâm linh mơ hồ nên người ta dần dần quên.

Người ta bắt đầu quên thì sự khắc nghiệt của số phận. Sự đáng sợ của những thế lực siêu nhiên bắt người ta phải nhớ. Anh con trưởng bác cả anh trai chồng bác gái tôi cũng cơn cảm như thế. Đang ngủ bên vợ, anh hộc lên phọt cứt phọt đái ra rồi chết.

Sự trùng hợp đáng sợ như cái án treo lơ lửng trên từng số phận. Sau những biến cố thăng trầm của lịch sử đất nước cũng như cuộc đời của mỗi người trong cái đại gia đình nhà ông Hương Lĩnh, người ta sợ nhưng vì nghèo khó nên chẳng thể bỏ nhà bỏ cửa đấy mà đi. Sợ thì vẫn phải sống chung với nó. Người ta đè lên nỗi sợ mà sống.

Trước mặt dải đất nghịch nhà bác tôi ở là một dải ruộng dộc trũng sâu. Chỉ có duy nhất cây bạch đàn cổ thụ, sau năm anh con bác trưởng chết thì vào một hôm trời quang, chỉ sấm chớp lằng nhằng nhưng sét đánh trúng cây bạch đàn và nó cứ chết đứng như thế bao năm. Những căn nhà và dải vườn hoang vu, những cây chuối còi cọc như bị cái gì đó đè nén vít xuống chẳng thể vươn lên. Một cây cổ thụ chết đứng, vô vàn những thứ thuê dệt càng làm cho người ta sợ hãi. Đến một ngày, chị con gái của một trong ba bếp nhà con lại, buổi sáng chớm đông sau vụ gặt tháng mười, chị đi nhặt lại vài bông lúa sót, quá trưa không thấy chị về, người nhà ra tìm thì chị chết úp mặt trên những gốc rạ.

Cách đây hai năm, anh con trưởng nhà bác gái tôi, mới ngoài năm mươi tuổi, cái kết thúc của anh cũng bí ẩn và tức tưởi như thế trên đám ruộng đó. Quả thật là đáng sợ.

Cái chi chòm trù phú ngày xưa giờ có tới năm người chết tức tưởi. Hai ba người đàn bà bệnh nặng suốt đời.

Không thể lý giải nổi sự nghiệt ngã ấy do đất cát gây ra hay là do nghiệp báo. Chỉ biết rằng một vài nhà giàu gần đấy họ bằng mọi cách bán nhà đi chỗ khác. Và chính nhà bác trưởng kia, sau khi anh con mới hai bảy tuổi đột ngột chết thì anh thứ hai vào bộ đội trong nam rồi ở tịt đấy không về. Sau khi ông bố qua đời tương tự như thế thì ngôi nhà to với mảnh vườn rất rộng cũng chỉ để làm nhà thờ chứ không ai ở vì con dâu cũng chuyển đi nơi khác sống.

Chỉ còn lại anh con trai bác thứ hai. Người đàn ông ngồi bên đàn chó mà từ cái quần áo đến gương mặt tôi không thể đoán nổi sổ năm sinh.

Tôi cứ bần thần suốt dọc bước chân mình, hai thế kỉ bao nhiêu thế hệ khốn khổ trên một dải đất này…

Nhưng có lẽ rồi đây, những đứa cháu sinh ra trong thời @ chắc không còn phải chịu nghiệp oan khuất từ dong đất xấu. Vì tôi thấy sau khi cải cát bác gái tôi, xương còn lại rất to và vàng sáng. Đầy một quách. Hứa hẹn cho những thế hệ con cháu đời này và đời sau sẽ ăn lên làm ra và phát đạt.

Loan Nguyễn


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề