Chuyện lạ về cậu con rể yêu kính và tôn trọng bà  mẹ vợ

Câu trả lời của  bà đã làm tôi thấm nhuần suốt cả đời.

Thông thường, các bà mẹ vợ hoặc không được ưa thích, hoặc bị cư xử với định kiến. Nhưng duy nhất người đồng nghiệp của tôi luôn đề cao mẹ vợ của anh ta. Trả lời câu hỏi của tôi, đâu là cốt lõi  của mối quan hệ tốt đẹp của anh ấy với bà  mẹ vợ của mình, anh ta trả lời tôi:

“Khi tôi kết hôn, tôi cũng tỏ ra lo lắng về bà  mẹ vợ tương lai của mình. Tôi đã nghe quá nhiều câu chuyện và các than phiền từ bạn bè của tôi về các bà mẹ vợ tinh quái, và nghĩ rằng có lẽ điều đó xảy ra với tất cả mọi người. Hơn nữa, mẹ của vợ tôi đã sống độc thân tại  thời điểm trước đám cưới của chúng tôi và tôi cũng chuẩn bị tâm lý cho việc vì chán ngấy với cuộc sống độc thân, bà ấy sẽ can thiệp vào gia đình của chúng tôi.

Nhưng thời gian trôi qua, mẹ vợ tôi đã không thường xuyên xuất hiện trong cuộc sống riêng tư của chúng tôi. Bà ấy, tất nhiên, thường xuyên gọi điện cho con gái của bà  – tôi thường xuyên nghe thấy vợ nói chuyện với mẹ trên điện thoại, nhưng sự việc cũng chỉ gói gọn ở điểm này mà thôi.

Sau đó,  đứa cháu ngoại của bà  được sinh ra và tôi nghĩ rằng có lẽ bây giờ bà ấy sẽ thường xuyên xuất hiện vào ban ngày và ngủ qua đêm trong căn hộ của chúng tôi để truyền đạt những kinh nghiệm về tâm lý. Nhưng mẹ vợ đã làm tôi thất vọng, bà ấy mua một chiếc xe nôi, mang theo một chiếc vali đầy tã lót và đồ dùng cho trẻ sơ sinh và rồi lại  lặng lẽ biến mất. Bà ấy, tất nhiên, sẵn sàng giúp đỡ như ngồi trông đứa trẻ để cô  con gái tranh thủ đi đến  phòng khám đa khoa hoặc nha khoa. Nhưng sự xuất hiện của bà cũng chỉ bị giới hạn ở những sự việc kiểu như vậy mà thôi.

Vào một ngày đẹp trời, tôi bỗng nảy ra  một kế hoạch thông minh. Mùa hè đang đến gần và tôi đề nghị với vợ tôi cùng đi đâu đó ra  biển để nghỉ ngơi. Và sẽ đề nghị bà ngoại trông nom cháu giúp  cho vào thời điểm này – dù sao thì bà ngoại cũng ở một mình, để cho bà được tận hưởng thú vui được chăm sóc cháu ngoại của mình. Vợ tôi cười toe toét và bảo rằng tôi hãy tự nói chuyện với mẹ.

Tôi bèn đến gặp bà mẹ vợ, thậm chí không chỉ đến tay không, mà với một hộp kẹo rất đẹp. Bà rất vui, mỉm cười mở của, pha trà mời tôi. Tôi nói với bà rằng sẽ rất tốt cho cháu trai của bà nếu như mùa hè tới nó được ở bên cạnh bà ngoại,  khi đó bố mẹ cháu mong muốn được nghỉ ngơi một chút và được lấy lại phong độ ở một resort bên bờ biển.

Bà ấy nghe tôi nói rồi trả lời…

– Tôi, tất nhiên, có thể đưa cháu trai đến nhà tôi vào mùa hè, điều đó không khó với tôi. Nhưng hãy nói cho tôi biết, anh con rể thân yêu của tôi, đến khi nào anh mới có được cơ hội đưa một đứa con trai ba tuổi ra biển? Chỉ trong năm nay mà thôi. Bởi vì, sau một năm – nó sẽ là một cậu bé bốn tuổi, tức là, nó đã có một  chút khác đi rồi. Và anh sẽ mãi mãi mất một dịp trong suốt cả mùa hè được  giao tiếp với cậu con trai của mình, chỉ vì để nó lại ở chỗ bà ngoại. Không nhẽ anh lại có thể rễ ràng trao lại một  viên ngọc như vậy cho tôi ư? Và qua mười lăm năm nữa thì cậu con trai của anh sẽ không muốn đi cùng anh ra biển, bởi vì nó sẽ là người lớn và nó sẽ có bạn bè của nó. Nó sẽ phát triển nhanh chóng, và anh thậm chí sẽ không có được những kỷ niệm, khi mà anh lần đầu tiên dẫn dắt, nắm tay của một đứa trẻ đang háo hức bước vào cuộc sống để chơi đùa với sóng biển. Sẽ không có được những kỷ niệm lần đầu tiên đặt một cái vỏ sò vào lòng bàn tay bé bỏng của con trẻ và lần đầu tiên xây một lâu đài cát với đứa con bé bỏng của anh. Điều này trước hết là quyền lợi của anh! Và con trai của anh sẽ nhớ mãi rằng lần đầu tiên biển cả đã khoe với nó chính người bố của mình, chứ không phải  là một người nào khác. Đừng tước đoạt của nó điều này!

“Hãy tin vào kinh nghiệm của tôi,” bà tiếp tục, “con cái chúng ta chỉ ở với chúng ta trong một thời gian nhất định trong cuộc sống của chúng ta. Và bất kỳ  mọi khoảnh khắc ở cùng bên họ đều là ngắn ngủi, quý giá và không lặp lại.”

Và bạn biết đấy, tôi đã nghĩ rất nhiều. Tôi nhớ rằng bản thân tôi đã thường xuyên được gửi đến bà ngoại của tôi ở làng quê suốt mùa hè. Tôi nhớ lại là cha tôi luôn luôn không có thời gian dành cho tôi – công việc lấy đi tất cả thời gian của ông. Và rồi ông bị đau tim. Và hóa ra, tôi thực sự không có gì để nhớ về ông ấy. Vì vậy, năm đó trên biển, chúng tôi đã đi cùng nhau. Và một năm nữa cũng vậy.

Và tôi đã yêu kính và tôn trọng bà  mẹ vợ của tôi, bởi vì đây thực sự là một người phụ nữ khôn ngoan. ”

Nguyễn Hoàng Lân sưu tầm và dịch

theo nguồn Killtime.su


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề