Tha phương
Thôi người đi nhé, đường xa lắc
Có một khi nào nhớ cố hương,
Nhớ con cò ấy trong lời hát,
Thì gủi hồn qua vạn dặm đường!
Thôi người đi nhé, xin đừng khóc
Lệ giấu trong tim, lụt cõi lòng
Còn mắt nhung kia, đừng loang ướt
Để mẹ hiền yêu bớt nhớ mong!
Thôi người đi nhé, thân đơn chiếc
Một cánh hoa, bay giữa bốn trời
Biết có khi nào còn trở lại
Trong vòng tay mẹ, tiếng à ơi !!!
1/1992 – Hồng Giang
Không đề
Ta xa rồi , nhớ lắm kinh thành ơi ,
Đường sương khói , hồ mờ như mắt lệ.
Chiều giáp Tết se lòng người cô lẻ
Tiếng pháo nào khuấy động nỗi đơn côi .
Tháng Chạp này trời có ửng nắng hanh,
Quả bưởi, quả bòng có gánh gồng khắp lối ,
Chợ hoa tết đã đông người đi hội,
Mẹ ở nhà sắm đào quất hay chưa?
Trắng đất trời ,không cả chiếc lá xanh
Chợt nghẹn ngào nhớ lộc đào Hà nội.
Biết làm sao, kinh thành xa vời vợi,
Ta ngồi đây, đành kết một nhành hoa!
Kherson 1992
Tặng Odessa !
Chào biển xanh , ta đã đến đây rồi ,
Người xanh thế , sao gọi tên ” Hắc hải “
Để cho ta một thời xao xuyến mãi ,
Ga-ric , Pê- chi-a giờ ở nơi đâu ? (*)
Biển mặn mòi , đăm đắm nỗi đau ,
Hải âu trắng lượn lờ bên bờ vắng .
Đại lộ Pháp , đá buồn , đêm tĩnh lặng,
Ta rụt rè đặt chân lên bậc thang .
Sóng ngọt ngào an ủi kẻ lang bang ,
Ta muốn khóc cho lòng vơi sầu nhớ .
Hắc hải ơi, một đời ta mắc nợ ,
Quê nhà xa ,biết mấy lệ cho vừa ?
Odessa 7/1995
(*) Tên các nhân vật trong bộ tiểu thuyết “Sóng biển Hắc hải ” A. Tolxtoi
Đọc 3 bài thơ của tác giả ta thấy xuyên suốt là luôn là một tình yêu, một nỗi nhớ quê hương da diết cho dù trong bất kỳ khung cảnh hay thời gian nào, chỉ có con người với tình cảm sâu sắc và tình yêu mãnh liệt mới có thể làm được như vậy 🙂 Cảm ơn tác giả.
Rất hay, rất chân thật và xúc động với những cảm xúc riêng của tác giả mà chung cho bao người. Thế mà giờ mới đuọc đọc thơ của bạn. Mình thật sự xúc động. Nhớ các bạn, nhớ Ucraina thanh bình xưa
Bao kỷ niệm ùa về bạn hỡi
Sông Hồng đỏ soi bóng một thời trai
Dãy Ba vì không già mà trẻ mãi
Ước chi mình cũng như núi sông kia!………st.