Chuyện nhà tôi P13

Tôi đến bệnh viện theo đúng hẹn của bác sĩ . Trước đó , tôi đã đến làm các thủ tục cần thiết cho ca thủ thuật của mình . Mọi việc diễn ra rất thuận lợi . Bác sĩ dặn dò tôi nghỉ ngơi để hồi phục sau ca mổ . Và không quên động viên tôi rằng tôi sẽ có con . Chỉ cần tinh thần thoải mái . Tôi cảm ơn vị bác sĩ nhiệt tình ấy rồi trở lại giường nằm . Tôi nằm viện 2 ngày , chỉ một mình . Mẹ tôi phải ở nhà với bố . Nhiều lúc thấy tủi thân đến phát khóc .
Đang nằm mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thì tôi nghe có giọng nói quen thuộc ở cửa . Là Minh . Tôi giật mình , hốt hoảng , định chạy vào nhà vệ sinh . Nhưng chưa kịp làm gì thì Minh đã bước vào . Tay cầm một bịch đồ . Nhìn thấy tôi , Minh nhoẻn miệng cười:

– Sao em vào đây mà lại không có ai vào chăm ? Một mình thì biết xoay sở thế nào ?
Tôi chăm chú theo dõi hành động của Minh , không trả lời . Mắt nhìn Minh kiểu vừa lo lắng , vừa nghi ngờ và cả ngạc nhiên.
Minh kéo ghế , ngồi sát tôi. Ánh mắt dừng lại ở đôi bàn tay có phần hơi rủn rẩy của tôi .Các bệnh nhân khác vẫn tiếp tục với câu chuyện của mình . Không gian ồn ào với đủ các loại âm thanh . Tôi bảo muốn ra ngoài , ở đây nói chuyện không tiện . Minh dìu tôi ra ghế đá . Trong phút giây ấy , tôi thấy lòng mình ấm lại . Cảm giác rất khó tả . Có thứ cảm xúc vừa hạnh phúc vừa day dứt . Mọi thứ va đập vào nhau khiến lòng thêm nhức nhối .
Tôi im lặng , Minh cũng vậy . Cả hai cùng hướng mắt ra phía vườn cây trước mắt . Không ai nói với ai câu gì nhưng tôi cảm nhận hai trái tim đang bị nhấn chìm trong những âm thanh hỗn loạn . Tôi bất giác hỏi :
– Vợ cậu có bầu mấy tháng rồi ? Có nghén không ? Người nghén là hay cáu gắt , mệt mỏi lắm . Là chồng phải quan tâm vợ mình nhiều vào thời điểm quan trọng này đấy ! Chợt Minh quay lại nhìn tôi , sau đó lặng lẽ cúi xuống và nhìn đăm chiêu vào chiếc lá bàng trơ trọi trên nền gạch .

– Tôi và Hương chia tay rồi.

Tôi giật mình thảng thốt . Mọi thứ như trôi tuột . Cố nuốt nước bọt , tôi hỏi dò .

– Em ấy đang có bầu , sao cậu bỏ được . Cậu sống vô trách nhiệm thế ? Tôi thật không …
Chưa nói hết câu , Minh đã chen ngang bằng giọng nói lớn hơn . Có một sự dứt khoát trong câu nói ấy:
– Hương không có bầu , tất cả là nói dối . Vì từ trước tới giờ tôi không đụng đến người cô ấy.

Lại ngỡ ngàng , tôi tưởng mình đang xem một bộ phim . Bộ phim kiểu xì tin hay cái thể loại gì thế này ? Đáng lẽ tôi nên vui khi nghe tin hai người chia tay chứ ? Nhưng sao tôi lại buồn thế này , như ai đó dội vào lòng một xô đá . Cảm giác y như ngày chia tay Quyết . Có phải Hương đang là tôi của mấy năm về trước . Giờ cô ấy chắc rất đau khổ . Lỗi là tại tôi . Cái kiểu nhùng nhằng không dứt khoát của tôi đã đẩy hôn nhân của họ xuống vực . Tôi lại im lặng , giờ có thể làm gì ngoài im lặng .
Tôi chợt nhớ đã từng đọc ở đâu đó câu này:
“Tình yêu tựa như trò chơi, nếu người ta bắt đầu cuộc chơi thì phải chấp nhận kết quả. Nếu chỉ là một trò chơi bình thường thì tất có người thắng kẻ bại nhưng nếu trò chơi đó lại là tình yêu thì sẽ chẳng có ai thắng ai thua mà chỉ có cả hai cùng tổn thương.”
Liệu có phải chúng tôi đang chơi một trò chơi mạo hiểm , kết thúc là những đau thương không ?
– Em không phải dằn vặt vì chuyện này , không phải nguyên nhân do em . Chỉ là sống với người mà mình không cảm giác , tôi thấy khó chịu lắm ! Rồi cả tự dằn vặt và trách móc . Tôi không thể sống mãi với những thứ cảm giác ấy . Hương khóc nhiều lắm . Cô ấy không trách móc tôi . Không một lời nào cả . Chẳng thà cứ lao vào mà đấm mà đá . Đằng này cô ấy cứ im lặng . Haizzzz…. Tôi là một thằng tồi …

Giọng Minh như lạc hẳn đi sau câu nói ấy . Có lẽ , cậu ấy đã phải trải qua quãng thời gian tự dày vò nên bây giờ mới không tiết chế được cảm xúc .
Tôi chuyển chủ đề . Nếu cứ tiếp tục câu chuyện này chắc tim tôi nổ tung mất:
– Sao cậu biết tôi ở đây ?
Minh không trả lời . Đứng dậy vươn vai rồi chìa tay ra trước mặt tôi:

– Về phòng thôi ! Gần tối rồi.

Trong phòng , Minh kể cho tôi nghe về tất cả mọi chuyện . Rằng vì quá yêu Minh nên Hương mới nói dối tôi rằng cô ấy đang mang thai . Tôi cũng hiểu , đàn bà khi yêu tự dưng rất dũng cảm . Có thể làm tất cả mọi thứ chỉ để được yêu . Trong thâm tâm , tôi vẫn muốn Minh và Hương là một gia đình . Thật đấy ! Dù là có phải đau đớn giãy giụa một mình trong nỗi cô đơn nhưng hình như tôi quen rồi . Thêm chút nữa chắc không sao .

Về phía Minh , cậu ấy vẫn kiên nhẫn bên tôi giống như Minh của gần 2 năm về trước . Mặc cho tôi đẩy cậu ấy ra xa hơn . Trong lúc này , tôi hoàn toàn bị lạc lối . Cảm giác có lỗi với Hương cứ đeo bám tôi , ngay cả trong giấc mơ .

Chiều , Minh ra quầy làm thủ tục xuất viện cho tôi . Cái bóng người đàn ông dong dỏng cao , khuôn mặt đã không còn non nớt như cái ngày tôi mới gặp . Có cái gì đó hơi xót xa . Thời gian , tiền bạc , tình cảm … Lấy đi của chúng tôi nhiều thứ quá.

Chiếc taxi không rẽ vào con đường thân thuộc mà thay vào đó lại rẽ ra ven đô . Chẳng phải nó dẫn vào ngôi nhà cũ của tôi sao ? Tôi thắc mắc nhưng vẫn cố kiên nhẫn chờ đợi xem chiếc taxi sẽ đỗ ở đâu . Minh nhìn tôi , ánh mắt sáng bừng . Có điều gì đó ẩn giấu nơi đáy mắt .

– Em xuống đi.

Minh mở cửa xe , còn tôi vẫn chưa hết ngỡ ngàng . Hết nhìn vào ngôi nhà lại quay sang nhìn Minh . Minh vẫn không nói gì , nhẹ lôi tay tôi đi theo sau . Tôi vô thức , cứ bước theo dù trong lòng vẫn chưa hết hoài nghi và thắc mắc .
Mở cửa , tôi nhìn thấy không gian quen thuộc . Cái ghế sô pha ngay giữa phòng khách , cái lọ hoa hình như đã được ai thay mới bằng một nhành hoa ly trắng . Hương thơm ngào ngạt . Tôi tiến đến bên chiếc ghế , nơi mà tôi và Minh đã ngồi , trao cho nhau những cử chỉ yêu thương . Tất cả , tất cả chi như mới xảy ra ngày hôm qua . Cảm xúc vẫn nguyên vẹn . Bồi hồi ….
Minh đặt tay lên vai tôi nhẹ nhàng , tôi xoay người lại .

– Chuyện này là sao ? Tôi bán cho một anh tên là Hùng , nhà ở quận G cơ mà !

– Anh ấy là bạn tôi , tôi biết em rất tự cao . Em sẽ không nhận sự giúp đỡ từ tôi . Và thật ra là em không muốn bán nó . Tôi biết em làm mọi việc , kể cả gây tổn thương cho tôi là có lý do

Minh đã mua căn nhà này . Để làm gì ? Sau bao nhiêu chuyện xảy ra , tôi không sao lý giải được hành động của Minh . Cậu ấy đã làm tất cả vì tôi . Nhưng , tôi thì sao ? Tôi đã làm được gì cho cậu ấy ? Minh đưa cho tôi tờ giấy có phần hơi nhàu nát . Tờ nhật ký của tôi đây mà . Tôi không giấu được sự run rẩy của đôi bàn tay . Đón lấy tờ giấy , trong lòng trào dâng biết bao nhiêu cảm xúc .

– Lúc đọc được những dòng này , tôi mới thật sự nhận ra em quan trọng với tôi như thế nào ? Hãy cho tôi một cơ hội nhé !

Minh ôm tôi , lại một cái ôm từ phía sau . Lại thứ cảm giác ấy . Mọi thứ quá thân quen ! Cánh tay vững chắc , mùi hương đặc biệt không lẫn được với ai . Tôi sẽ ra sao đây ? Sẽ thế nào đây ?
Chợt bừng tỉnh giữa những mơ hồ . Tôi tránh những cử chỉ tiếp theo của Minh . Tôi vẫn chưa biết chấp nhận mọi việc như thế nào ? Ai có thể cho tôi biết tôi nên làm gì vào lúc này . Minh vẫn đứng đó , nhìn tôi không chớp mắt . Tôi mệt mỏi ngồi xuống ghế . Rút điện thoại gọi chiếc taxi khi nãy quay lại đón tôi .

– Em ở đây đi , tôi sẽ về nhà tôi . Minh nói rồi lại chỉ tay về phía tủ lạnh , dặn dò tôi khi nào đói thì lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra ăn . Hơn 30 rồi , tôi vẫn được ai đó chăm sóc như một đứa trẻ . Cơ hồ không giấu được hạnh phúc . Nhưng sao thứ hạnh phúc này lạ thế ?

– Cậu ở lại đi !

Tôi không hiểu sao mình lại thốt ra câu nói ấy không kịp để cho não suy nghĩ . Minh có vẻ hơi bất ngờ, thoáng chút bối rối trên khuôn mặt . Minh ngồi xuống cạnh tôi nói lời cảm ơn . Tôi mới là người cần cảm ơn mới đúng . Tự bao giờ tôi sợ cái cảm giác cô đơn . Sợ rằng người đàn ông này sẽ biến mất cuộc đời này ..một lần nữa . Sợ , sợ và sợ ..
Có thể ai đó nghĩ rằng tôi gàn dở . Tôi không phủ nhận . Tôi yêu đến điên , đến dại nhưng trước mặt người ấy tôi vẫn tỏ ra hững hờ , vô tâm . Vì sao vậy ? Chính là nỗi sợ vô hình . Người ta thường nói ” Khi ta vấp ngã ở một hòn đá , ánh mắt ta sẽ nghi ngờ , đôi chân ta sẽ run sợ trước những hòn đá khác ” . Nó rất đúng đối với tôi.

Đêm , tôi vật lộn với cơn đau bụng mà bác sĩ cũng đã cảnh báo về biến chứng sau khi làm thủ thuật . Minh không hề biết chuyện gì , cậu ấy đang ngủ ở phòng khác . Cơn đau kéo đến từng chặp , một lát dịu dần rồi lại dữ dội . Tôi sắp không thở nổi . Cố với một viên thuốc kháng viêm , giảm đau trong túi xách , tôi lê lết men theo tường để chân không phát ra tiếng động . Lần mò mãi cuối cùng cũng tới gian bếp . Lúc bật điện lên tôi giật mình khi thấy Minh đang lặng lẽ hút thuốc ở hiên nhà . Tôi rót một cốc nước , uống hai viên thuốc cầm trong tay rồi lặng lẽ tiến về phía Minh . Minh cũng giật mình khi đèn nhà bật sáng , quay ra hỏi tôi có ổn không ? Có vẻ trông tôi không ổn lắm nên Minh mới hỏi như vậy . Nhưng tôi vẫn cố cười , nụ cười méo xệch đến đáng thương.

-Không sao đâu ! Sao cậu chưa ngủ ? Khuya rồi ! Ngủ đi mai còn về công ty làm việc nữa chứ.

Minh bảo tôi cứ ngủ trước , cậu ấy sẽ vào phòng ngay . Do quá mệt với cơn đau khi nãy nên tôi không thể hỏi thêm Minh được gì , chỉ kịp nhắc nhở cậu ấy ngủ sớm rồi trở về phòng nằm bẹp cho tới sáng .

Ngủ dậy , tôi lơ mơ về chuyện xảy ra đêm hôm qua . Rồi lại tự thắc mắc tại sao Minh lại trầm tư như vậy . Thật khó hiểu . Tôi sang phòng Minh nằm nhưng chỉ thấy đống chăn màn đã được gấp gọn . Vòng qua gian bếp , định chào Minh trước khi ra về thì bỗng ngửi thấy mùi thơm của tía tô , hành lá . Minh thấy tôi , nở một nụ cười dịu dàng chưa từng thấy . Bảo tôi ăn xong bát cháo hẵng về .

Tôi nhớ lại cách đây hơn 2 năm , cậu ấy cũng nấu cháo cho tôi ăn như lúc này . Lúc ấy còn chị chị em em ngọt sớt . Tôi chợt không kìm được rồi bật cười . Trách thời gian sao trôi nhanh quá ! Minh mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi kiểu ngơ ngác càng khiến tôi buồn cười . Chợt cậu phụng phịu:
– Không ăn thì thôi , đưa đây.

Minh định giật tô cháo lại không cho tôi ăn . Chắc nghĩ tôi đang chê cười cậu ấy nấu dở đây mà . Tôi giật lại ngay tức thì , ăn lấy ăn để như sợ bị cướp lại . Minh sót ruột bảo tôi ăn từ từ chứ có ai cướp đâu mà vội vàng .

Gian bếp tĩnh mịch vang lên tiếng cười giòn giã .

Tôi trở về nhà sau mấy hôm nằm viện , bố tôi đã khỏe hơn đôi chút . Có thể đi lại làm mấy việc vệ sinh cá nhân . Có thế thôi mà tôi đã mừng rớt nước mắt .

Mẹ tôi chẳng cho tôi làm gì . Suốt ngày bắt nằm một chỗ nghỉ ngơi . Mọi thứ bà cứ giành phần làm hết . Ôi ! Người phụ nữ , người đàn ông vĩ đại trong lòng tôi !

Chẳng biết Minh học được ở đâu kiểu tán tỉnh sến súa . Chẳng hợp với phong cách của một Minh lãnh đạo chút nào . Có hôm , tôi đang liu thiu sắp ngủ thì lại nhận được tin nhắn kiểu

-” bà xã ngủ ngon , hôn chụt chụt “
Hoặc
– ” Nhớ bà xã nhắm nhắm “

Tôi nổi hết cả da gà . Già rồi , nghe mấy kiểu nhắn tin này tôi thấy kị . Tôi chẳng thay đổi . Cái kiểu nói chuyện đốp chát . Thường thì vẫn nhắn lại . Nhưng nội dung thì
– ” Dở hơi ! Lượn đi cho tôi ngủ”
Hay ngọt ngào hơn thì cũng chỉ
” – Ờ , biết rồi , khổ lắm “

Giá mà , cuộc đời là một bộ phim , còn tôi là người viết kịch bản nhỉ . Tôi sẽ viết một kết thúc cực kỳ có hậu như mấy bộ phim hàn quốc lãng mạn làm điêu đứng mấy bé tuổi mới lớn .

Tôi và Minh vẫn không có gì thay đổi sau buổi chiều ở cánh đồng cỏ lau . Minh bảo sẽ kiếm cho tôi một công việc và nói tôi đến ở căn nhà trước đây của tôi . Phần vì muốn tôi không phải đi xa , phần vì muốn căn nhà có hơi người . Mẹ và bố bảo tôi cứ làm những gì tốt nhất . Ở nhà có mẹ lo cho bố rồi . Trước khi thu dọn đồ đạc . Bố tôi có gọi tôi ra mái hiên , nơi có vườn chuối xanh rờn . Ông nói trong ánh mắt vừa hạnh phúc vừa lo âu

– T này ! Bố sống đến từng tuổi này rồi , không mong gì hơn là được thấy chị em mày hạnh phúc . Chị mày bây giờ tạm gọi là yên ổn . Chỉ còn mày , bố tin thằng Minh sẽ không làm mày phải khổ . Cứ sống hạnh phúc con ạ ! Đời người vốn dĩ là vô thường .

Chợt , tôi thấy có gì đó ươn ướt trên khóe mắt người bố đáng kính . Sống mũi cay cay , tôi ôm bố . Đã lâu lắm rồi bố con tôi không gần gũi với nhau như lúc này . Cố nói một câu trong nước mắt .
– Con sẽ hạnh phúc bố ạ

Chiều muộn , Minh tới đón tôi và được bố mẹ tôi mời ăn một bữa cơm . Tôi và mẹ háo hức chuẩn bị những món ngon nhất cho hai người đàn ông nhắm rượu . Thứ tôi cần chính là đây . Không gấm lụa xa hoa . Chỉ cần được tự tay chuẩn bị những món ăn yêu thích cho người đàn ông của cuộc đời mình . Như vậy là đủ rồi

Bố tôi không được phép uống nhiều , chỉ lặng yên nhìn Minh rồi lại cùng hòa vào chủ đề của vũ trụ . Đàn ông ngồi với nhau ấy mà , hết chuyện kinh tế , chính trị rồi lại tới chiến sự . Hai mẹ con tộ ngồi cười như nắc nẻ . Không khí bỗng nhiên thay đổi khi nét mắt bố tôi trở lên nghiêm túc , có nét hơi trầm mặc
– Minh này , cho đến bây giờ , tôi vẫn chưa tin là anh yêu con gái tôi thật lòng . Nó còn kém anh ở nhiều mặt . Và cả khó khăn về chuyện con cái ..
Minh không để bố tôi nói hết , vội vàng đáp như sợ không còn cơ hội . Đặt chén rượu xuống mâm . Minh đan bàn tay vào với nhau , ngồi gần bố tôi hơn . Giọng nói có vẻ hơi khẩn khoản nhưng lại đầy khẳng định.

– Bác ạ , mới đầu chính cháu cũng hoang mang , nhưng lâu dần cháu như bị cuốn vào ấy ạ . Bác là bậc trên của cháu . Những vấn đề này bác hiểu phải không ạ ?
Bố tôi gật gật đầu , rồi đặt một tay lần tay trái của Minh:
– Con gái bác nó thiệt thòi đủ đường , chỉ hi vọng nó tìm được ai đó bù đắp cho nó những mất mát nó phải chịu .
Giọng bố nghèn nghẹn …

Buổi chiều hôm ấy , có biết bao nhiêu cảm xúc ..chỉ chực vỡ òa …

Dọn về căn nhà cũ , Minh đã đi mua hầu như toàn bộ số đồ trong phòng . Tôi bất lực ngăn cản . Nhưng Minh nói , không muốn bất cứ đồ vật nào ở đây mang hình ảnh của Quyết . Minh nói , mọi thứ phải mang hình bóng của cậu ấy . Người đàn ông này … Tôi bật cười thành tiếng ..

Minh thu xếp cho tôi vào làm việc cho một trung tâm mua sắm , công việc không có gì nhiều ngoài kiểm kê hàng và hệ thống lại tất cả những danh sách hàng xuất và nhập . Có công việc , tôi như trẻ lại . Tinh thần phấn chấn hơn nhiều . Minh khen tôi trẻ ra rất nhiều . Còn gì vui hơn khi được chính người đàn ông mình yêu thương khen ngợi nhỉ .

Sau giờ làm , Minh thường đón tôi đi ăn . Không phải nhà hàng hay nơi nào đó sang trọng mà chính là quán vỉa hè . Minh đã nghiện món bún đậu từ tôi .

Rồi chẳng biết tình cờ hay không ? Tôi gặp lại người đàn ông mà cách đây khá lâu , cái lúc nằm nghỉ chờ chuyến bay ấy . Ông ấy là quản lý ở chính cái trung tâm thương mại này . Ồ , trái đất tròn thật . Thực ra , ban đầu tôi không nhận ra . Ông ấy thì lại nhận ra ngay và chính ông ấy đã khơi gợi câu chuyện khiến tôi nhớ ra . Ông ấy với Minh , liệu có quan hệ gì không nhỉ .
Câu hỏi bị trôi tuột vào quên lãng bởi sau đó ông ấy lại mất hút . Một ông quản lý kì lạ !

Hè về , Minh bảo tôi rằng cậu ấy muốn đi biển . Nói ngại chứ , từ bé đến giờ tôi chưa được đặt chân tới biển . Không biết cái cảm giác được lán mình trên triền cát , hòa mình vào dòng nước mát sẽ ra sao nhỉ . Minh thu xếp rất nhanh ,mới hôm trước nói muốn đi , hôm sau đã xách một túi hành lý đứng lù lù trước cửa nhà tôi . À không , nhà cậu ấy mua của tôi mà

Tôi mắt chữ A , mồm chữ O . Vẫn chưa hiểu chuyện gì cả .Dạo này máu lên não hơi chậm nên phản ứng cứ dù dờ . Minh vào trong nhà , nằm dài ra ghế

– Cho em 15 phút chuẩn bị .

Ờ hờ … Bây giờ cứ như ông tướng ấy . Chưa lấy nhau mà đã thế rồi . Hôm nay biết tay tôi . Tôi lao vào nhổ một nắm lông nách .Minh hãi cái trò này nhất . Thường bảo tôi có những thú vui quái đản . Ừ ! Phải quái mới trị được cậu nhóc bướng bỉnh này chứ . Sau đó tôi cũng vội vàng gấp một vài bộ quần áo và đồ dùng vào vali . Ra đến cửa tôi mới hốt hoảng nhớ ra
– á ! Đã xin nghỉ đâu mà đi

Minh kẹp tôi vào nách lôi xềnh xệch

– Tôi xin cho từ hôm qua rồi

Chặc… Cái người này làm cái gì cũng không hỏi ý kiến người khác . Tôi vẫn thích lý sự , vặn vẹo

– Mà cậu làm giám đốc cái kiểu gì mà cứ lông bông suốt ngày thế . Đi vậy ai lo cho công ty ?
Minh cười phá

– Thế em nghĩ tôi thuê một đống nhân viên làm gì ?

Thế đấy ,lý sự không nổi ….

ST ( còn nữa )


Mạng Ký Giả: Cuộc thi viết với chủ đề Việt Nam - Đất nước - Con người

 




Bài liên quan

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai.

Cùng chủ đề